[Dịch truyện ngắn] Nỗi bất an đã đưa đẩy tui vào một mối quan hệ

Như tôi, bà cũng bị mất ngủ và có vô số hoài bão nghệ thuật chưa thực hiện được. Nhưng không như tôi, bà dường như, từ lâu, đã từ bỏ ý định tìm kiếm tình yêu.

Lời người dịch:
Mình tình cờ đọc được truyện ngắn này trên chuyên mục “Chuyện rắc rối” (It’s complicated) trên tờ The Cut trong lúc đang ở trên tàu vào chiều thứ 6. Chẳng hiểu sao mình thấy cái lối viết hài hước dí dỏm này lại rất hợp để đọc trên tàu, nhất là vào chiều thứ 6. Lúc đó mình đã quyết định cuối tuần sẽ thử dịch nó ra mà vẫn cố giữ văn phong. Và đây là thành quả của mình. Nếu được thì hãy đọc nó trong khi đang di chuyển trên tàu hay xe buýt nhé.

Tui nghĩ tới năm 50-60 tuổi, tui sẽ giống Eileen, dành nốt thanh xuân đi đọc chỉ tay cho các cô gái trẻ rồi nói với các cô: “Ôi! Cưng tèo rồi, …” =))

Link bài gốc:
Insecurity Drove Me Into a Relationship, tác giả Shayna Goodman

Vào năm 24 tuổi, tôi đã bị thuyết phục rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu. Tôi chưa từng có nổi mối tình nào được quá 3 tháng. Hẳn là tôi đã rớt lại sau bạn bè mình, tụi nó đều hoặc bắt đầu chuyển vào ở cùng bạn trai hoặc vừa được thăng chức.

Tôi đã luôn tưởng tượng ra cảnh lúc tôi 24 tuổi, tôi sẽ làm việc ở văn phòng và sống trong một căn hộ ở Manhattan với bạn cùng phòng. Thực tế cũng đúng phần nào, ngoại trừ việc bạn cùng phòng của tôi là hai nghệ sĩ nghèo rớt mồng tơi, cũng là ba mẹ tôi và căn hộ thì bé tí, ở Soho, nơi tôi lớn lên. Tôi đã cố gắng vượt qua những ảnh hưởng của cuộc suy thoái ở trường đại học tại Michigan. Nhưng rốt cuộc tôi trở lại New York, ngập ngụa trong món nợ học phí và thất nghiệp, ngủ tới quá trưa trên chiếc giường cỡ trẻ con mà hồi trung học tôi thường bò ra làm bài tập trên đó.

Bị xúi giục bởi nỗi bất an, tôi bước vào một mối quan hệ, nếu có thể gọi nó thế, với Elouan, một anh chàng người Pháp làm nghề bán phần mềm sống ở Montreal. Cũng chẳng phải lạ gì việc tôi ở trong một mối quan hệ yêu xa thiếu thực tế. Nhưng thường là một anh chàng người Mỹ nhàm chán với một cái ngăn kéo đầy quần đùi tập gym. Lần này là một anh chàng người Pháp hẳn hòi! Elouan đã khơi dậy một thứ “sính Pháp” vô danh từ sâu bên trong tôi. Bỗng nhiên, tôi yêu mọi thứ về nước Pháp. Tôi ăn bánh sừng bò mỗi sáng và xem phim Belle de Jour. Vào buổi tối, tôi ngắm mình trong gương phòng tắm, tự hỏi tôi trông sẽ ra sao nếu tôi nói được tiếng Pháp. Liệu thế có giúp tôi đẹp lên không?

Tôi gặp Elouan ở một quán bar trong lúc anh chàng ghé thăm New York. Chúng tôi uống nhiều Jamesons đến nỗi chồng cốc rỗng chất thành tháp và đổ xuống, tan thành những mảnh vỡ ướt trên sàn. Sau đó, chúng tôi ôm ấp trong hành lang của một trạm xá trên đường Houston tới lúc bảo vệ tới và đập cửa. Buổi sáng hôm sau, anh chàng trở về Montreal. Nhưng tôi chưa từng để thực tế cản trở chuyện tình cảm. Tôi đi tàu 12 tiếng lên phía bắc để gặp anh ta, vài lần trong suốt hai tháng. Anh chàng chẳng bao giờ tới chỗ tôi. Tôi tới anh ta.

Mùa hè năm đó, tôi xoay xở kiếm được một công việc làm thêm. Một người bạn của mẹ có người bạn cần tìm trợ lý. Thế là tôi làm việc cho Eileen, một phụ nữ lập dị khoảng năm mấy tuổi, đang quyên góp tiền để làm một bộ phim tài liệu về người cha quá cố, một nhà soạn nhạc được yêu mến. Chúng tôi gặp nhau trong một tiệm cà phê ở gần căn hộ của bà ở East Village. Bà tới trễ nửa tiếng, tóc bù xù và nhuộm đỏ với chân tóc màu xám lộ ra xơ xác trên đỉnh đầu. “Xin lỗi vì tới trễ. Ta bị mất ngủ kinh niên”, bà giải thích. Tôi gật đầu, nhìn vào bọng mắt bà. Tôi đã muốn lấy cớ vào nhà vệ sinh để thoa thêm kem che khuyết điểm dưới mắt. Tôi cũng đang bị mất ngủ nhưng tôi hi vọng rằng cơn điên của tôi không quá lộ liễu.

Eileen đề nghị mời tôi cà phê. “Nếu cháu uống cà phê”, bà nói. “Ta chỉ uống trà xanh. Cà phê là thuốc phiện của tụi tay sai tư bản”. Tôi chọn trà. Bà bảo tôi bà cần trợ giúp điền đơn xin tài trợ và thời hạn họp. Nhưng chẳng tốn bao thời gian để tôi nhận ra cả Eileen và tôi đều không có khả năng tổ chức.

Chúng tôi làm việc trong một văn phòng tạm thời trong căn hộ lộn xộn ở East Village nơi bà đang sống một mình. Đó là một ngày tháng bảy oi bức và sao Thủy đang nghịch hành (1), nên Eileen nhất nhất yêu cầu chúng tôi không hoàn thành bất kỳ công việc hậu cần nào.

(1) Sao Thủy nghịch hành (Mercury retrograde) là hiện tượng thiên văn học xảy ra 3 lần một năm (năm 2021 sẽ là 30/1~20/2, 29/5~22/6, 27/9~17/10, theo múi giờ thì ở Việt Nam hay Nhật Bản sẽ cộng thêm 1 ngày) khi đường di chuyển của sao Thủy trông như ngược hướng với quỹ đạo bình thường. Hiện tượng nghịch hành được các nhà thiên văn học giải thích, đầu tiên bằng cách hiểu rằng các hành tinh trong Hệ Mặt Trời di chuyển theo quỹ đạo quanh Mặt Trời với tốc độ và khoảng cách khác nhau. Trái Đất cũng quay quanh Mặt Trời nên chúng ta có thể quan sát các hành tinh di chuyển trên bầu trời. Thi thoảng, đường di chuyển của chúng trông có vẻ như (từ góc nhìn của chúng ta) đột ngột ngoặt ngược hướng. Đây là ảo giác được tạo ra do vị trí tương quan của Trái Đất so với hành tinh đó. Nhiều người (mê chiêm tinh học, như Eileen) tin rằng Sao Thủy là hành tinh điều khiển mọi dạng giao tiếp: nghe, nói, đọc viết lẫn các hoạt động tương tự như thương lượng, đàm phán, giao phát hàng hóa thư từ... Họ cũng tin rằng khi sao Thủy nghịch hành, chúng ta nên kiên nhẫn và thấu hiểu cho bất kỳ sự chậm trễ nào. Haha, Eileen hẳn là một fan bự của chiêm tinh học. À, mọi chú thích đều là của người dịch.

Hầu như mỗi ngày, tôi sẽ ngồi với máy tính xách tay của mình trong khi Eileen đọc danh sách các tổ chức mà chúng tôi sẽ nộp đơn khi các hành tinh thẳng hàng. Eileen không chịu dùng máy tính xách tay, vì bà không thấy bút, giấy hay danh bạ điện thoại có vấn đề gì. Sau 20 phút xong việc này, bà sẽ cuốn một điếu “cỏ” và chúng tôi phê pha ngoài phòng khách. Tôi ngồi trên sàn cạnh điện thờ Phật của bà trong khi bà tuôn một tràng độc thoại chính trị không ngừng nghỉ về “Hợp chủng Sai lầm Hoa Kỳ”(2), mặt bà nhăn nhó vì tuyệt vọng.

 (2) Hợp chủng Sai lầm Hoa Kỳ: Chỗ này Eileen chơi chữ khi biến cụm từ "The United States of America" thành "The United Mistakes of America".

Vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn tự mãn về khả năng hấp dẫn đàn ông đến nỗi tôi thấy tội nghiệp cho Eileen, già và cô đơn. Nhưng những câu chuyện bà kể cho tôi lại cho thấy tôi đã sai: rằng đàn ông luôn thấy bà hấp dẫn. Vào các buổi sáng, bà sẽ kể với tôi về những đêm hẹn hò với tình cũ, thường là đàn ông Anh hay Úc, vừa quay trở về từ Thái Lan và ra sức hâm nóng lại tình xưa.

Nhờ sự cởi mở của Eileen khích lệ, tôi bắt đầu tâm sự với bà về Elouan. Bà cảnh báo rằng tôi “không nên dùng đàn ông Pháp cho bất kỳ điều gì ngoài tình dục”. Tôi nói với bà rằng tôi chưa có mối tình nào dài quá ba tháng. “Ta cũng thế”, bà nói vẻ cam chịu, cứ như đang thở ra một lời than về điều gì phiền toái mà bà cũng chẳng thể kiểm soát nổi, như thời tiết xấu chẳng hạn. Tôi quá để tâm tới tình sử của mình đến nỗi sự đồng nhất trải nghiệm của hai chúng tôi không phải ngẫu nhiên mà như là sự song hành của luật vũ trụ.

Eileen bảo tôi với bà là những tâm hồn đồng điệu – bạn nghệ – và tôi dần yêu thích những buổi chiều của chúng tôi. Thỉnh thoảng bà sẽ lấy túi quần áo cũ ra cho tôi thử. “Ngày xưa khi ta trạc tuổi cháu, dáng ta cũng như cháu ấy”, bà bảo tôi. Bà kéo chúng tôi lại gần nhau bằng những so sánh như thế, khiến tôi cảm thấy vừa đặc biệt vừa e ngại. Như tôi, bà cũng bị mất ngủ và có vô số hoài bão nghệ thuật chưa thực hiện được. Nhưng không như tôi, bà dường như, từ lâu, đã từ bỏ ý định tìm kiếm tình yêu.

Trong căn hộ của Elouan ở Montreal, chúng tôi sẽ nấu và ăn những bữa ăn công phu: gà lôi phết sốt, pate gan ngỗng. Chúng tôi sẽ nốc cả đống rượu. Chúng tôi sẽ làm tình, trốn trong phòng ngủ của anh ta hoặc ở những nơi không thực tế như nhà vệ sinh trong quán bar và ngõ hẻm, nơi tôi sẽ cúi xuống trong tư thế không thoải mái, m*ng của tôi lộ ra trong không khí ban đêm. Sự lố bịch của việc làm tình nơi công cộng đã giúp thuyết phục tôi rằng niềm đam mê giữa chúng tôi đảm bảo cho nỗi xấu hổ mà tôi phải trải qua để được gần anh ta.

Tôi không nói tiếng Pháp, còn tiếng Anh của Elouan chỉ ở mức sơ đẳng, khiến tôi nghi ngờ rằng suy nghĩ của anh ta bằng bất kỳ ngôn ngữ nào cũng sơ đẳng như thế. Tôi đã cố nói chuyện với anh ta về Eileen nhưng cái nhìn sâu sắc duy nhất của anh ta là “Chao, bà ấy thật đin rồ”. Vì anh ta là người Pháp nên tôi cứ đinh ninh rằng anh ta phải thông minh lắm. Nhưng rõ là anh ta không thích đọc sách. Mục tiêu của anh ta là kiếm tiền và theo những gì tôi có thể hiểu, là sống trong một tòa nhà cao tầng sang trọng ở Miami. Đấy không phải là cuộc sống mà tôi mơ ước. Dù vậy, tôi vẫn tin rằng tôi cần mối quan hệ với anh ta để phá vỡ thành công chu kỳ ba tháng của tôi.

Đôi khi, tôi tưởng tượng tất cả những chuyện làm tình, ăn, ngủ này là tình yêu. Nhưng có một lần, khi tôi trên chuyến tàu bất tận về nhà, tôi thấy bất ổn và bị phớt lờ. Những khi không ở bên nhau, Elouan chỉ thỉnh thoảng trả lời tin nhắn của tôi. Anh ta sẽ biến mất cả tuần và tôi sẽ không ngủ, tự hỏi anh ta đang ở đâu và đang lăng nhăng với ai. Một ngày nọ, mối quan hệ làm tôi lo lắng tới mức đã són ra quần. Ở nơi làm việc, Eileen bắt đầu bóng gió rằng tôi nên tự giải thoát. “Ta đã cảnh báo cháu về đám đàn ông Pháp đó”, bà nói, “Bọn họ là những kẻ phân biệt giới tính cải trang thành những gã gợi cảm vô hại”.

Eileen tin rằng tình yêu vốn sẽ không xuất hiện trong kiếp sống hiện tại của bà. “Ở kiếp trước, ta đã ngoại tình, nên đây là nghiệp chướng”, bà giải thích. Khi Elouan lảng tránh không trả lời tin nhắn, tôi tự hỏi liệu mình có phải là đứa lang chạ không. Một chiều, Eileen đề nghị đọc chỉ tay cho tôi. Bà nói đường tình của tôi đang bị thắt nút. “Khốn nạn thật!”, bà nói, “y chang của ta”. Bà nói tôi sẽ không bao giờ kết hôn.

“Cháu đoán đấy là lý do mà cháu chẳng có nổi một mối tình quá ba tháng”, tôi nói.

“Chuẩn đấy”, bà nói. “Nhưng đừng có chán nản thế. Cưng sẽ có nhiều thứ trong cuộc sống: người tình, những chuyến đi và nghệ thuật. Thế thì sao chứ, cưng sẽ chỉ không có chồng thôi”.

Vụ đọc chỉ tay đã xác nhận điều mà tôi vốn nghi ngờ từ lâu: rằng tôi sẽ trở thành một người phụ nữ như Eileen. Số phận đã định tôi sẽ trở thành một kẻ mất trí mơ hồ phóng túng, cô độc và rối rắm, rao giảng các thuyết âm mưu trái khoáy với mấy nhân viên thu ngân, người pha chế cà phê hay những người hàng xóm giàu có – bất cứ ai sẵn lòng lắng nghe.

Trên đường về nhà từ căn hộ của Eileen đêm đó, phê và đang mặc bộ quần áo cũ của bà, tôi gọi cho Elouan. Anh ta không bắt máy. Tôi ngồi một mình trong công viên, nhìn một cặp đôi hạnh phúc đang dắt theo một chú chó Dachshund trong bộ áo thể thao dành của chó. Tôi ghen tị với sự thoải mái và an toàn đó, điều mà, từ bàn tay đang vặn vẹo khốn khổ của tôi cũng biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ được nếm. Cuối cùng thì Elouan cũng nhắn lại: “Chào. Anh bận. Mai nói.”

Nhiều ngày trôi qua mà không nhận được tin gì từ anh ta, cuối cùng tôi cũng thừa nhận là mối quan hệ này đã tèo (bạn biết đấy, vì mấy cái đường chỉ tay). Tôi có thể cũng đã chia tay để tránh cho mình sự đau đớn khi liên tục phải chờ đợi tin nhắn từ anh ta. Sẽ ra sao nếu tôi ngừng lo lắng về việc bị tụt lại so với bạn bè? Sẽ ra sao nếu tôi bớt quan tâm tới chuyện đàn ông thấy tôi gợi cảm, dễ chịu, hay thần kinh có bình thường không?

Đứng trên vỉa hè ở Soho, tôi ghi âm một đoạn thư thoại vĩnh biệt thật dài. Những người phụ nữ trong chiếc quần trắng và áo blazer đi ngang qua khi tôi khóc vào điện thoại: “Em yêu anh nhưng em phải nói tạm biệt thôi. Em sẽ nhớ anh mỗi ngày”. Một tiếng sau, Elouan nhắn để nói rằng anh ta đã nghe thư thoại của tôi. “Với anh, thế là hơi nhiều”, anh ta nói. “Em dành quá nhiều thời gian với người phụ nữ điên rồ ở chỗ làm đấy”.

Một số tên và chi tiết nhận dạng đã được thay đổi.

Hết.